top of page

Lời cầu hôn cho 600 cây vàng (4)

Đã cập nhật: 21 thg 12, 2024

Chương 4

 

Đó là tuần thứ hai Trân quay lại London thăm anh, và cùng anh dạo chơi khu phố mua sắm Oxford, rồi dừng chân tại khu phố tàu để ăn uống. Hôm đó Trân có tí giận vì sao không đi khu phố việt , bởi cô rất thích đồ ăn ở đó, nhưng vì những lý do mà anh cho là phức tạp nên thôi.

 

....Có những khoảng khắc làm nên cảm xúc, có những người làm ta day dưa và có những giai đoạn làm nên một khởi đầu cho....... đến khi kết thúc 

 

Trân đã gặp anh lần đầu ở bến xe buýt toàn là người ngoại quốc, Châu Phi, Ấn Độ. Đỏn là tên anh, nghe rất quê mùa, nhưng khi xứng hô bằng tiếng anh thì lại rất hiện đại. Chẳng một ấn tượng đặc biệt về anh lúc đầu hơn là cao, gầy, mắt hí.

 

Anh dẫn cô đến trước một căn nhà lôm nhôm cỏ mọc trước cửa, vách tường thì một màu tối tăm u ám. Để chứng kiến nó trong cái đêm tối đó, thì không hơn gì một nhà hoang đã bỏ trống lâu năm vậy. Khi bước vào bên trong thì thật sự cô không thể nào tưởng tượng được vào mắt mình. Đập vào mắt trước tiên là phòng khách, với một lỗ thũng to đùng như chuột gặm ở cái ghế salong màu nâu, đã ngã màu đến mức không thể ngã thêm nữa, không còn gì thẩm mỹ. Tiếp đến là cái nhà kho rùng rợn sau vườn, rồi những bật thang lộp cộp của sự rạn nứt và ẩm ướt của thảm nền nhà. Cô cứ tưởng như mình đang đến một đất nước nghèo như Việt Nam. Nhất là sau khi đến phòng mình thì cô chắc chắn là mình sẽ dọn đi ngay ngày mai, phải tìm mọi cách để nói với anh là không thuê nữa. Cô đã phải lén lút chốn vào toalett, thì thầm gọi cho một người bạn, vì chung quanh bốn vách tường, trên, dưới ở căn nhà này đều không cách ly âm thanh, vì vậy nhất chỉ cử động của cô anh có thể nghe được vì phòng anh nằm ngay phía dưới.

 

Thật là quá khác với suy đoán của Trân. Thủ đô này quá đông dân, và để có đủ chỗ ở cho cả người dân bản xứ và những du học sinh, hay nhiều thành phần lao động, di cư khác thì nó như bắt buộc phải như vậy. Những căn nhà ở đây dù cũ bao nhiêu, như dạng nhà cấp 3 thì chính phủ của họ vẫn muốn giữ, có chi là sữa chữa bên trong. Nhưng không vì vậy mà nó mất giá, mà ngược lại. Đó đúng là một yếu tố đặt chưng của sự phát triển ở cái thành phố mua sắm, kinh tế sầm uất nhất Châu Âu này.

 

Đêm đó Trân dường như không sao chớp mắt, cô cứ mong trời mau sáng để mai sẽ lên chỗ thực tập tìm thuê một chỗ khác, tiện nghi hơn dù giá có đắt và phải ở một mình. Nhưng cái suy nghĩ tiêu cực tối đó lại thay đổi hoàn toàn vào lúc chiều, khi cô gặp tất cả những thành viên trong nhà.

....

 

Anh và họ là những sinh viên việt nam du học ở London, thủ đô sương mù, lắm da màu sinh sống hơn là người bản xứ. Sau những ngày sống cùng nhau, rồi nấu nướng, giặc giũ, đàm tám cũng chung dưới một mái nhà, Trân cảm thấy mình sống lại trong một khoảng khắc sinh viên, đậm chất việt mà cô từng mong muốn. Đã bao năm xa cách, cô thầm ước được sống trong một không gian như vậy. Đây cũng là lý do vì sao cô chọn ở lại mà không dọn đi dù nó quá tệ so với những gì cô mong đợi và nhất là quá xa chỗ thực tập, cả tiếng đồng hồ đi tàu điện ngầm. 

 

Cái duyên số đã sắp đặt cô chọn thuê căn nhà này, và trong một tháng nó đã bắt đầu cho một trò chơi hiếu kỳ giữa họ. Và khởi đầu cho một hành trình mà cô không thể nào giải thích được.

 




コメント


JOIN MY MAILING LIST

Thanks for submitting!

© 2035 by Lovely Little Things. Powered and secured by Wix

  • Instagram
  • YouTube
  • Facebook
  • Pinterest
bottom of page