Mùa mưa ngang qua
- Rose Truong
- 14 thg 4, 2024
- 3 phút đọc
Hồi nhỏ khi còn ở quê, tôi nhớ những mùa mưa rất chi là gió to, sấm chớp liên hoàng, nước từ trời cứ ùn ùn ập xuống không ngớt, bao chùm cả một thôn quê. Khoảng thường là vào tháng 10-11, lúc những cơn bão bắt đầu rơn rĩ, đổ trội vào Nam từ miền Trung, Quảng Ngãi, làm ảnh hưởng vô số công việc và phương tiện đi lại của người dân thôn tôi. Mà chủ tọa việc này luôn là do chú Sơn Tinh Thủy Tinh, như ông bà ta truyền lại. Mùa này năm nào Hai chú cũng đánh nhau, người thì dâng nước, người thì dâng núi cứ vậy ròng rã mấy tháng trời làm các bác nông dân cũng phải lắc đầu vì sự thù hận dai của họ về nàng công chúa Mỵ Nương. Cũng không ngẫu nhiên mà mùa này luôn được cô giáo đem ra làm đề tài tập làm văn để tả, nguyện ý để cho học trò đề cao câu truyện cổ tích Việt đặc sắc này.
Nhưng tối qua, phải nói là lần đầu tiên tôi được chứng kiến, hay nói đúng hơn là cảm nhận việc lội giữa dòng nước trào dâng mênh mông giữa lòng đường. Quê tôi mùa ấy cũng hay lụt, nhưng tôi chưa bao giờ chứng kiến cảnh ngập lên đến đầu gối như lần này. Căn nhà ông bà ngoại tôi không đến nổi lụp sụp và cũng có cổng tường cao, nên nước chỉ vào đến sân. Hồi đó tôi còn ước cho lụt để được tung tăng vui đùa trong sân nhà, ngâm đôi chân trần bé nhỏ vào đó, tung tăng đạp những mỡn nước trong, lạnh vuốt chỉ để thỏa thích, giống như những đứa trẻ thời nay vui chơi ở hồ bơi công cộng vậy.
Về lại nước lần này, tôi được tận mặt nhìn thấy cảnh thành phố Sài Gòn bị mắc lụt. Dù đã được thông báo trước từ bạn về những đoạn đường bị ngập trong nước, nhưng thay vì ngồi chờ trong siêu thị, chúng tôi quyết định lao mình vào nó. Xe máy tấp ngập, nước thì càng lúc càng dâng vì mưa to vẫn không chịu ngừng. Người người đang giông mình giữa lòng nước để mong về nhà kịp cho buổi tối. Do tình trạng lúc đó cũng là vào giờ cao điểm nên họ bị kẹt hụt hẫn 2-3 tiếng thay vì mấy phút. Tôi còn nhớ cảnh một dọc hàng xe máy táp vào lề đường gần đoạn cầu Sài Gòn vì máy xe đã bị chết sau một khúc lụt dài trước đó. Nếu nước đã cao 50 cm, thì càng nhiều xe nước càng dâng lên, họ như những ngại vật lền bền trong một bể bê, lờ mờ đèn xe dưới nước. Những chiếc ôtô, taxi như cũng đang ngâm mình trong hồ bơi, nhúc nhích chậm chạp như những chú rùa già.
May mắn được mách bảo nên chúng tôi tránh được những đoạn đường ngập lụt nhưng cũng không thể nào né được đoạn đường cuối duy nhất về nhà. Sau tất cả vất vả, cố gắng rườm ga để không chết máy, thì chiếc xe taxi lù lù trước mặt cũng đã làm xe tôi kiệt sức. Như những người đang dắt bộ xe máy, chúng tôi lết từng bước chậm rãi, giữa những dòng nước, lốp đốp hạt mưa, lên đênh như sóng . Một vài phút lại có vài chiếc taxi dốc mình lăn banh vượt qua dòng nước, để rồi tạo ra những đợt sóng nước dôn dập đập vào tôi, và buồn thay chiếc xe máy bên kia lề đường cũng loạn choạng ngã tỏm vào nước. Chung quanh đều tối um, chỉ lập lèo ánh sáng lờ mờ của đèn xe máy ẩn mình dưới nước. Điện chung quanh đều bị cúp.
Hôm sau tôi đọc được những bình luận về cơn lụt trên mạng, tất cả đều chung một suy nghĩ để lý giải cho việc này. Họ buồn chán với hệ thống thoát nước và những mạnh lũy do xả rát bừa bãi, phá rừng, gây ra lụt lỗi hàng năm. Không như câu truyện cổ tích Sơn Tinh Thủy Tinh tôi từng nghe lúc nhỏ, mà là sự tranh cãi giữa lãnh đạo và người dân không bao giờ phân chia thắng bại. Người thì vẫn không cãi thiện cống nước, người thì vẫn cứ xả rát chặt rừng.
Ôi, tôi yêu mùa mưa, mùa lũ lụt quên tôi cũng như mùa đông bão tuyết, đường xá kẹt xe, ôtô bị đứng vì đông lạnh giữa đường và những chiếc xe uổi tuyết nhôn nhao tích cực làm công việc để giúp người Nauy thoát khỏi nàng tuyết.
Sài Gòn 17/09/2015

Commentaires